Từ lâu gương đã trở thành một vật dụng rất quen thuộc trong cuộc sống, vào thời thượng cổ người ta thường lấy nước để soi mặt, chính vì thế mà mới đầu gương được gọi với tên là giám, sau này thì gọi là kính vì gương có thể phản xạ được hình khi soi.
Trong thơ của Trung Quốc xưa gương còn được gọi với tên là lăng hoa tên này được xuất hiện từ thời Đường tên đặt vì nó có hình lục hay phía sau vẻ hoa lăng.
Gương cổ được sản xuất bằng đồng thường có hình tròn và mặt dùng để soi được mài sáng bóng, còn mặt sau thường được làm thành núm hay hoa văn để trang trí. Gương đồng phát triển nhanh chóng vào thời chiến quốc và có hình thức rất gọn nhẹ có hoa văn không khắc chữ.
Từ thờ Tây Hán đến Đông Hán thì gương đồng bắt đầu có thiết kế dầy và nặng hơn có hoa văn…nắm cầm bình thường được làm thành hình bán cầu hay hình cuống quả hồng có khắc lên những chữ cát tường thông thường. Đến thời Đường ngoài gương hình tròn thì bắt đầu xuất hiện gương hình hoa ấu và gương bát giác.
Hoa văn trên gương tại thời Đường chủ yếu là có hình bướm chim thú hoa lá hoặc mẫu đơn. Sau thời đại Càn Long đời Thanh gương đồng dần được thay thế bằng gương kính. Từ trước cho đến nay gương được xem là một vật thần bí.
Ngày nay gương không chỉ để soi mà gương còn dùng để trang trí, trong thiết kế nội thất gương trang trí hầu như là vật không thể thiếu trong bất kỳ gia đình nào, từ phong cách hiển đại cho đến cổ điển, tất cả đều có thể trang trí gương nghệ thuật hợp lý nhất.